Tôi biết Tuấn là đứa bé côi cút ngày đêm lang thang phiêu bạt trên đường phố. Tuấn chưa hề biết cha mẹ mình là ai, vì Tuấn bị lạc mất gia đình trong thời chiến tranh loạn lạc. Nỗi khao khát lớn nhất trong đời Tuấn là được gặp lại mẹ cha, được chung sống dưới một mái nhà đầm ấm với cha mẹ và anh chị em ruột thịt của mình.
Đồng thời, tôi cũng biết cha mẹ Tuấn là người rất giàu có, cao sang, đầy quyền lực và rất giàu lòng yêu thương. Tôi vẫn biết cha mẹ Tuấn ngày đêm trông ngóng tin con, đau đáu, khắc khoải chờ mong con trở về đoàn tụ với gia đình.
Thế mà tôi không chịu hé miệng nói cho Tuấn biết sự thật này. Tôi cứ để mặc Tuấn lang thang vất vưởng trên đường đời, để mặc cho cha mẹ Tuấn ngày đêm thổn thức vì đứa con lưu lạc… thì thử hỏi: Tôi là hạng người thế nào? Có ai vô tâm, vô cảm như tôi không? Tôi có đáng bị lên án không?
Thưa cộng đoàn,
Hôm nay, trong số 95 triệu người trên quê hương đất nước Việt Nam, có hơn 85 triệu người có chung thân phận như Tuấn. Những anh chị em này chưa nhận biết mình có một Người Cha rất cao sang, tốt lành, nhân hậu… là Thiên Chúa, chưa biết mình có một quê hương tuyệt vời là thiên đàng sắm sẵn cho họ vui hưởng mai sau; chưa biết mọi người chung quanh là anh chị em ruột thịt của mình…
Trong khi đó, chúng ta là những người được diễm phúc sống kề cận bên Cha, được Cha ấp ủ bằng tình phụ tử ngọt ngào, được Cha dưỡng nuôi bằng những lời khôn ngoan do Chúa Giê-su mang từ trời xuống, được Chúa Thánh Thần là Thầy khôn ngoan soi đường dẫn lối, được Đức Maria là Mẹ hiền bao bọc chở che bằng tình mẫu tử thiêng liêng trìu mến, được đón nhận vô vàn ân sủng qua các Bí tích…
Vậy mà chúng ta vẫn bình chân như vại, chúng ta vẫn câm lặng, không chịu loan báo cho những người anh chị em lưu lạc của mình biết họ có Chúa là Người Cha rất đỗi tuyệt vời, để họ nhận biết Cha, trở về với Cha và đoàn tụ dưới mái nhà của Thiên Chúa là Cha, và được chung hưởng muôn vàn phúc lộc của người con trong nhà như chúng ta.
Nếu chúng ta cứ mãi câm lặng như thế, thì chúng ta là hạng người như thế nào? Có đáng gọi là con của Cha trên trời nữa hay không?
Lời thôi thúc mời gọi của Cha
Rất nhiều lần, lời Cha qua miệng Chúa Giê-su vang dội trong tâm hồn chúng ta: “Hãy chèo ra chỗ nước sâu mà thả lưới bắt cá (Lc 5,4)”; “Các con hãy đi và làm cho muôn dân trở thành môn đệ, làm phép rửa cho họ nhân danh Chúa Cha, Chúa Con và Chúa Thánh Thần… Mt 28,19)”; “Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít. Vậy các con hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về…” (Lc 10,2)…. Nhưng những lời thôi thúc mời gọi đó vẫn chưa lay động con tim vô cảm của chúng ta, vẫn chưa khơi lên được ngọn lửa truyền giáo đã tắt ngúm trong tâm hồn chúng ta, mà chỉ như làn gió thoảng qua rồi im bặt.
Hôm xưa, sau khi Ca-in giết chết đứa em vô tội của mình, có tiếng Chúa từ trời vọng xuống hạch tội Ca-in: “Ca-in, em ngươi đâu?”
Ca-in vô cảm trả lời: “Tôi đâu phải là người canh giữ em tôi!” (St 4,9).
Nếu hôm nay Chúa hỏi mỗi người chúng ta:
– “Con có biết lòng Cha ray rứt đau khổ ngày đêm vì có hơn 85 triệu đồng bào Việt Nam chưa hề biết Ta là Cha thật của họ không?”. Câu đáp sẽ là: “Mặc Chúa, con chẳng quan tâm.”
– “Con có biết hiện nay có hơn 85 triệu đồng bào Việt Nam, là anh chị em ruột thịt của con, đang cần con nói cho họ biết họ có Cha trên trời hết lòng yêu thương họ và họ đang cần được con dẫn về đoàn tụ trong nhà Cha không?”. Câu đáp cũng sẽ là: “Mặc họ, con không cần biết đến ai!”
Lạy Chúa Giê-su,
Trong gia đình, người anh không làm theo lời cha truyền dạy phải lên đường đi tìm em là người con bất hiếu; Người chị không chỉ cho đứa em lưu lạc biết mặt cha và đưa em về đoàn tụ trong gia đình là người chị bất nhân.
Hôm nay, có đông đảo anh chị em chúng con chưa biết Chúa là Cha, còn lưu lạc xa nhà là Hội thánh, đang chơi vơi giữa biển đời như thuyền không bến vì không được Lời Chúa như hải đăng soi dẫn và còn chịu băng giá trong tâm hồn vì chưa được tình Cha sưởi ấm…
Xin cho chúng con luôn quan tâm đến những anh chị em này và tìm mọi cách đưa họ về với Cha.
Linh mục Inhaxiô Trần Ngà